Từ rất xa, mấy chục năm trước, lần đầu tiên đến vùng đất Ninh Phước, tôi đã được cảm nhận sự êm đềm, thanh bình của những làng Chăm nằm bên triền cát nắng bao la.
Hạnh ngồi trên bờ, nhìn dòng sông trước mặt lững lờ trôi. Nước sông đục ngầu, như mang theo bao nỗi niềm chẳng ai thấu. Cái xóm nhỏ ven sông này, người ta quen nhìn Hạnh với ánh mắt tò mò, xen chút thương hại.
Nhà có ba đứa nhà cái uy tín bossnhacai.com, anh là nhà cái uy tín bossnhacai.com út. Ngoài anh, còn một anh và một chị nữa. Cha mất từ lúc anh mới lên 5 tuổi. Nuôi ba đứa nhà cái uy tín bossnhacai.com vất vả lắm, nhưng mẹ anh ở vậy. Không ngại gian khó, với đôi gánh trên vai, hằng ngày ra chợ buôn bán, mẹ cố gắng nuôi mấy anh em khôn lớn. Vì là nhà cái uy tín bossnhacai.com út nên anh được mẹ cưng chiều nhất. Hồi anh vào đại học, phải xa nhà, mọi thứ chi phí rất tốn kém, nhưng mẹ vẫn chạy vạy để anh học hành tới nơi tới chốn.
Khu homestay tọa lạc trên lưng chừng đồi. Trên đầu là đỉnh đồi rậm rạp cây rừng. Dưới chân nhà sàn là vườn sầu riêng được ngăn cách với khu homestay bằng hàng rào lưới kẽm. Dưới nữa là thị trấn Tô Hạp thấp thoáng những nhà cái uy tín bossnhacai.com đường nhựa ẩn hiện trong cây rừng và sương sớm, sương chiều. Buổi tối, từ khu homestay nhìn xuống một góc thị trấn chỉ thấy quán karaoke người ra vào nhộn nhịp, hơn cả các quán ăn và cà phê. Âm thanh cỡ lớn vọng lên tận lưng đồi.
nhà cái uy tín bossnhacai.com đường trước nhà tôi có một cây hoa phượng, vì quá quen thuộc nên tôi chẳng chú ý. Cho đến sáng nay, khi dắt xe ra cổng, chợt nhận ra cây phượng đã rực rỡ màu hoa đỏ. Hoa phượng nở, một niên học cũng kết thúc, và mùa hè tới. Để rồi, ở những cung đường trong lòng thành phố cũng theo mùa hè mà lung linh những sắc hoa phượng rất đẹp.
Mỗi buổi chiều, tôi lại ra bãi biển Nha Trang để tập thể dục. Đó là khoảng thời gian mà tôi yêu thích - khi nắng đã dịu đi, gió biển thổi mát rượi, và không gian như dịu lại sau một ngày dài. Tôi đến đó không chỉ để vận động, mà còn để tận hưởng sự thư thái, để nhìn thấy những điều quen thuộc mà lòng lại thấy mới mẻ mỗi ngày.
Ngày nhà cái uy tín bossnhacai.com xa nhà vào đại học, tôi qua phòng nhà cái uy tín bossnhacai.com dọn dẹp, sắp xếp lại đồ đạc. Khi nhìn thấy giá sách nhỏ ngăn nắp của nhà cái uy tín bossnhacai.com, tôi bần thần thấy tuổi thơ của nhà cái uy tín bossnhacai.com như cuốn phim quay chậm đang diễn ra trước mắt. nhà cái uy tín bossnhacai.com lại mới nhắn về, nếu có dọn giá sách thì ba cho hết những truyện tranh đi nhé, còn giữ lại tất cả cho nhà cái uy tín bossnhacai.com, chứ bây giờ sách văn học cho thiếu nhi thấy nghèo nàn lắm.
Có những ngày bạn xa thành phố, khi trở về, chỉ cần xe chạm vào cửa ngõ, qua Đồng Đế hay đường Võ Nguyên Giáp, hoặc lên đèo Cù Hin, là cảm giác trở về thật thân quen. Đó là tôi nói về Nha Trang, nơi tôi đã và đang thuộc về, cũng như các bạn có một nơi chốn của riêng mình. Nơi chốn ấy là ký ức, kỷ niệm, là bạn bè, là những gió mưa và những ngày nắng loang trên từng mái ngói.
Mỗi năm ít nhất một lần, từ TP. Hồ Chí Minh tôi về Nha Trang bằng xe giường nằm, ban ngày, xe đi đường qua Mũi Né. Tôi còn chọn vé nằm tầng trên và là bên phải từ TP. Hồ Chí Minh ra. Như vậy tôi mới có cơ hội ngắm trọn vẹn bức tranh biển trên đường về. Tôi thích cảm giác nỗi nhớ biển thỏa dần khi màu xanh biển ở Mũi Né thấp thoáng qua những hàng dừa, và thật sự vỡ òa thấy được biển xanh như chỉ cần đưa tay ra là chạm đến, xanh và đẹp đến nao lòng, gần gũi như chưa hề xa Nha Trang mấy tháng liền.
Buổi chiều ấy, tôi đặt chân lên đảo Trí Nguyên khi mặt trời vừa bắt đầu ngả bóng. Biển Nha Trang hiền hòa trải rộng trước mắt như một bức tranh thủy mặc đang chuyển dần sang những gam màu hoàng hôn đậm sắc. Chiếc thuyền cập bến, sóng vỗ vào mạn thuyền mấp mé, nhẹ nhàng như lời chào từ đại dương. Gió biển mang vị mặn mòi và mùi rong rêu ướt át khẽ thấm vào mặt.
Trong cuộc sống, chúng ta từng được nghe biết bao câu hát, lời ca, nhưng có lẽ thẳm sâu trong trái tim của nhiều người, dù lúc còn trẻ hay khi đã già, điều còn đọng lại chắc hẳn là những lời ru của mẹ.